Phải học cách quên một người thôi!
như tự cứa vào tay mình vậy...
Số phận con người như cây sậy...
Cuộc tình đầu theo gió heo may...
Thạch sùng kêu vang vọng tiếng khô cằn
Như nhắc lại tim mình cần tỉnh táo
Đã sống quá lâu trong mối tình hư ảo
Dù sẽ đau nhưng sẽ phải quên người
Ta đã đi rất xa, rất xa rồi
đâu có dễ gặp nhau trong phố nhỏ
Trong giấc mơ, giật mình cơn gió
chưa một lần ấm áp hơi tay
Gọi cú phone nốt một lần này
em hứa đó! lần này là cuối
chỉ còn tiếng tít dài tiếc nuối
Tay thõng buông, những vụn vỡ trong lòng
Phải học cách quên một người thôi
Ta biết rằng ta đâu còn quyền nhớ
Những bức tường cách ngăn trắc trở
bao nhiêu người dẫm đạp một trái tim
phải học cách quên một người thôi
dẫu biết rằng lòng mình còn đau mãi...