có đôi lần ta vội vàng bước qua cánh cổng. Ngoái nhìn lại lại thấy bâng khuâng. Bởi dẫu sao bao nhiêu năm ta ở đó. Bước qua rồi thấy nỗi nhớ đang nhen. Mái trường kia vẫn xanh rêu màu đỏ thắm. Vẫn cây bàng bao lần thay rụng lá. Vẫn cây phượng đươm bông khoe sắc đỏ. vẫn ghế đá nằm yên trơ lối nhỏ. Vẫn tà áo trắng nhẹ bay trong mỗi sớm...Vẫn còn đó là chút xíu yêu thương nhưng đong đầy. Vẫn kỷ niệm thân quen ngày thơ ấy...Nhưng sao tôi quên, ngập ngừng bước qua đó...