Thời gian cứ thấm thoát trôi đi để bao lần cánh phượng thắm có dịp khoe mình cùng lưu bút. Hoa phượng, hoa học trò, màu hoa chia ly vẫn luôn rực rỡ lung linh trong ánh nắng mặt trời như tâm hồn học sinh vẫn trắng trong, hồn nhiên, tinh nghịch. Phượng vẫn thắm, áo trắng vẫn vô tư nhưng có ai biết rằng những đợt sóng thời gian vẫn đang lần lượt cuốn trôi, cướp đi những tháng ngày vui vẻ chỉ còn chăng những kỷ niệm lưu luyến của một thời sách vở cầm tay đến trường, run run mỗi giờ đến lớp, bồi hồi những rung động đầu đời, hồn nhiên và thơ ngây trong từng ánh mắt, nhẹ nhàng và êm đềm…
Vẫn biết rằng cuộc vui nào không có ngày tàn, hạnh phúc nào là vĩnh cửu. Dù cho tất cả đã trôi qua nhưng vẫn tồn tại mãi trong mỗi chúng ta những dấu ấn không thể phai mờ. Rơi rớt đâu đây trong tiếc nuối tà áo trắng trinh nguyên, đôi mắt đượm buồn bâng khuâng luyến nhớ. Theo tháng ngày thời gian kỷ niệm đã trôi đi... xa mãi... tầm tay với... nhưng tuổi học trò vẫn còn ở lại trong lòng mỗi chúng ta...
Những tình cảm ấy tuy rất nhẹ nhàng như là hư không nhưng lại rất thực, rất đậm đà khắc sâu trong từng mạch máu đang lưu chuyển qua mỗi nhịp đập của con tim và đọng lại với dòng thời gian...
Ước mong những ai đang và đã đi qua nó hãy nhớ…nhớ thật nhiều…và nhớ nơi ấy…đã cho ta những kỉ niệm để hôm nay được đọng lại.[/i]